[Một ông bố ba thằng con][chương I]

MỘT ÔNG BỐ, BA THẰNG CON

Chương I

Tác giả:Phong Duy

Người dịch : Khánh Nhã

Chương thứ nhất.

Thành đông Tịch Gia.

Chính là nhà của ta.Một nhà bốn miệng ăn, tất cả đều là nam nhân.Dựa theo trình độ cũng như theo vai vế, thứ tự như sau:

Tịch Viêm, chủ nhà, vốn là quan phụ mẫu,bên ngoài hắn là lớn nhất, còn ở trong nhà, tất nhiên, hắn vẫn là lớn nhất.

Tịch Nguyện,tiền bạc trong nhà đều từ hắn mà ra.Một lúc kinh doanh hai tửu lâu,bốn đạo trường, năm tiễn trang, sáu thương hào(*),…. Tóm lại là một con người ngoại trừ việc kiếm tiền vô kể ra thì cũng không làm cái gì khác.

Tịch Thiên, chuyên gia tiêu tiền kiêm chức niệm điểm thư,đang chuẩn bị báo khảo tú tài. Mặc dù biết sức mình không đủ đi thi nhưng vẫn muốn thử sức.

Còn một người nữa,…. Ách… Chính là ta.

Sáng sớm, ánh nắng chan hòa,không khí trong lành mát mẻ.Nghe chim hót, ngửi hương hoa, thật sự làm lòng người sảng khoái.Nhưng trong lòng ta…. Phiền não nhiều hơn…..

Vừa mới sáng sớm, trên bàn ăn đã có ba người đang ngồi yên vị..

Bên trái này,dáng người cao dài,mi mục mẫn lợi,giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phí khách mười phần,sóng mắt lưu động như tỏa ra khí thế cao thâm khó lường, làm cho người ta khó đoán nổi tâm tư của hắn, cũng không thể đoán ra tuổi hắn bao nhiêu.

Bên phải này,anh vũ hơn người,cao lớn uy mãnh,vẻ mặt không hề bộc lộ cảm xúc,nhìn thì có vẻ mặt không hề tức giận, nhưng thực ra hắn đang giận đến mức có thể đập tung chiếc bàn lên rồi….

Cuối cùng,búp bê có khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu động lòng người,đôi mắt to linh động,nhìn thì nghĩ tiểu tử kia thật thông minh ,…. Nhưng kì thật, nếu nói ra, chỉ làm nhà ta càng thêm xấu hổ… .

Bọn họ ba người không hề nói một câu, chỉ yên lặng ăn bữa sáng.Ta thì lại đang ngồi ở một phòng khác, dựa vào một chiếc cột, nhìn trộm bọn họ ăn cơm,thở dài im lặng.

Thật đáng ghét,vì sao trong khi bọn  họ được ăn mà ta lại phải ở trong phòng ngồi một chỗ?Đến con rắn còn biết thay quần áo, còn ta thì…..Nếu để họ biết được ta đang trong bộ dạng như thế này,bị một người xé rách cổ áo, chắc chắn ba người đó sẽ không tha cho ta a.Một trận gió thổi qua cũng khiến mùi hương của mấy món ăn kia bay lên mũi ta, bụng ta đói lắm rồi a.Nhưng thực sự ta cũng không đủ can đảm lết tới đó bằng cái bộ dạng này được.

“Ngươi còn muốn ở trong đó ôm cái cột kia bao lâu?”

Một giọng trầm trầm vang lên. ( Người nói câu này là bạn chủ nhà a~ :”> ).

Cái gì thế này? A, ta bị phát hiện rồi sao??Lắc lắc đầu,ta vô thức nhìn chung quanh,rồi đi đến gần họ,miệng run run nở nụ cười ngọt ngào nhất.

“CHA!” Tịch Nguyện đập bàn “Quần áo của cha làm sao vậy?Ai là người làm chuyện đó? NÓI !”

Lòng ta như muốn nhảy dựng lên, tim như muốn nhảy ra ngoài.Cả người bỗng bồn chồn khó tả, còn có chút lo lắng.Ta cảm thấy sợ thực sự a. Mắt nhanh chóng lướt qua từng người một, đầu tiên là lướt qua Tịch Nguyện đang mở to mắt nhìn ta, sau đó là qua chỗ Tịch Thiên vẫn còn đang ung dung ăn chiếc bánh trên tay,cuối cùng… Mắt ta chuyển hướng qua tên chủ gia bộ dạng thâm trầm, nhưng có vẻ tức giận thấy rõ kia.

Đầu ta xẹt lên một ý nghĩ nhanh như cắt,sau đó nhắm mắt, nép mình vào… lòng ngực của Tịch Nguyện,giả vờ khóc lớn “Tiểu Nguyện…. Tiểu Nguyện…. Đến cả ngươi cũng muốn bắt nạt ta a…..”

Tịch Nguyện nhất thời luống cuống,dỗ dỗ ta, nói giọng khẩu khí : “ Đừng khóc, cha đừng có khóc mà!Nói cho con  ai dám khi dễ cha đi ?”

Mọi người thường bị hoảng sợ và cảm thấy bối rối khi nhìn thấy người khác khóc a. Vậy vì cái gì mà ta không dùng cái này để uy hiếp các ngươi chứ?.Dù sao Tịch Nguyện cũng là đứa con ngoan nhất của ta a.Nó sợ ta khóc nhất a.Mong ba người đó vì mải lo dỗ ta mà không truy cứu chuyện ta đã bí mật bỏ trốn ra ngoài chơi.

Ta  đang mải bám lấy áo Tịch Nguyện mà khóc,bỗng nhiên thấy Tịch Thiên vẫn đang chăm chú gắp thức ăn.Mà trên bàn thì thức ăn vẫn còn ê hề, toàn những món ta thích a.Vì thế ta vội nắm lấy tay Tịch Thiên : “Tiểu Thiên con à, cho ta ăn cái gì đi”.

Tịch Thiên sửng sốt một chút,nhìn xem sắc mặt của người đang ngồi trước mặt hắn.Nhìn một chút, rồi cũng lấy thức ăn cho ta.Mà bụng ta cũng thực đói, vừa ăn, ta vừa giả vờ khóc lóc.Ăn xong lại uống một cốc đậu nành mà Tịch Thiên mang đến.Uống riết một hơi, đang định khóc tiếp thì  chủ  gia đột nhiên nói một tiếng : “ Ăn xong chưa?”.

Ta hoảng sợ, theo bản năng chạy đến chỗ Tịch Nguyện để lẩn tránh.Nhưng nhận ra ánh mắt giận dữ kia vẫn chằm chằm nhìn mình,không dám không đáp, đành phải gật gật đầu.

“ Vậy thì bước ra đây! Trả lời câu hỏi của ta”

Bổn Thành Quan Phụ Mẫu uy nghiêm bắt đầu khai thẩm.

Khánh Nhã: AAAA…. HUHUHU…  Nhã đi chết đây.  

Edit truyện này, quả thực là rất khó, khó không tưởng.Nhã đã nghĩ không cần phải dùng raw để dịch, chỉ cần edit bằng qt thôi cho nhanh gọn, ai ngờ…. Khi mở bản qt ra, Nhã đã choáng toàn tập vì không hiểu chút gì hết.

Rốt cục phải mò mẫm với bản raw, truyện này dịch khó kinh, nhiều từ thực sự Nhã không hiểu.Và lại đây cũng là chương đầu tiên, có gì sai sót mọi người thông cảm cho bạn Nhã nhi.

Còn nữa, xin lỗi bạn Same ( Analinh) rất nhiều vì Nhã bảo bạn 10h tối thứ 7 sẽ up mà đến tận 1 tuần sau Nhã mới up, vì Nhã bị cấm online a.

Với lại bây giờ cũng đang tiếp tục gặp một số chuyện không vui cho lắm, nên đầu óc có lúc bình thường, có lúc lại điên điên nên Nhã  dạo này cứ loạn hết cả lên.Không thể dịch nhanh được.

Mà, tưởng đây là truyện hài, dịch có thể sẽ vui tươi, dễ hơn. Ai ngờ… 😦

Mà, dù sao, cũng cảm ơn tất cả các bạn.

  1. cướp tem đã
    nói j nói sau
    hô hô hô

    • octieukl
    • Tháng Bảy 31st, 2010

    lai co chuyen moi doc rui.co gang nhe.mong se duoc doc mot cau chuyen hay.co ma nghe nang noi thi truyen ny lA BE ha?

    • Truyện này mà là Bad Ending á?? * cười*

      Không phải đâu, nó là truyện hài, nhảm, tưng tửng ( như Nhã nè), HE nhưng dịch khó thôi.

      Cảm ơn cậu. :”>

  2. ha ha ha
    dễ thương quá
    mà chẳng nhẽ Nhã ko cho ta bít khi nào có chương mới a?
    same của nhã đợi hơi lâu đó
    (hum nào cũng lên ngắm)
    Vẫn chắc mẩn … Nhã lại nuốt lời rùi.

    e hèm …

    • :))

      Chắc tuần sau có chương kế, giờ Nhã một tuần onl 1 lần rồi, mm không cho onl nhiều nữa. :”>

      Nhã nuốt lời bao giờ :”>

    • Alek
    • Tháng Bảy 31st, 2010

    truyện cổ trang, xài cha hay là phụ thân là thích hợp nhất, xài ba có vẻ hiện đại quá.
    không thi trong lành mát mẻ -> không khí
    Mắt ta chuyển hướng qua tên chủ gia bộ dạng thâm trầm -> chủ gia nè, mà lát hồi xuống dưới kia là hộ chủ, thấy nó không đồng nhất.
    sau đó nhắm mắt, ném mình vào… lòng ngực của Tịch Nguyện -> nép mình

    • =))

      Cảm ơn tỷ, để Nhã đi sửa…

      Chủ gia với hộ chủ đâu có khác gì nhau đâu ạ ? :-O

      Hai cái này đồng nghĩa hoàn toàn, vẫn sửa được chứ… * vẽ vẽ tay*

      Vậy Nhã đi sửa cái… :”>

    • YinXin
    • Tháng Bảy 31st, 2010

    cố lên bạn ‘ ‘~ mình đã chờ ng` edit truyện này lâu lắm òi đó ‘ ‘~
    bạn cứu rỗi tâm hồn mình XD

    • choghun
    • Tháng Bảy 31st, 2010

    Nhã, ta yêu đệ
    Ta mới đọc chương đầu thôi nhưng đã hí hửng lắm
    Khó dịch nên vất vả cho đệ quá, *đấm đấm lưng*

    P/s: không hiểu sao ta lại thích cái chữ “ném mình” hơn là “nép mình”

    • Tỷ á…. Sao đấm Nhã… * xoa lưng*

      Nhã cũng nghĩ ném mình thì đúng hơn, trong nghĩa của RaW nó còn ghi là : ném, hất cơ mà :”>

      Nhưng mà kệ a, :). Nhã nghĩ sao cũng ổn. Bạn pp chương sau sắp chết rồi.

        • choghun
        • Tháng Bảy 31st, 2010

        “đấm đấm lưng” có nghĩa là ta mátxa cho đệ đó mà, có đau đâu mà xoa
        Nhã à, truyện này làm ta phi thường hứng thú, Nhã dịch hay lắm a, mới đọc chương đầu mà trong người đã rất sảng khoái rồi
        hay như vậy Nhã ra chương mới đều đều nha
        nếu có buồn chuyện gì Nhã tâm sự trên này để ta cùng mọi người chia sẻ
        nếu mỏi ta sẽ đấm đấm lưng cho đệ đệ hoài luôn
        .
        .
        Cho đệ đệ cục kẹo mút này –> —-0

      • A, vậy Nhã nhận cục kẹo :”>

        Cảm ơn tỷ ^^

        Truyện này xem ra ít người thích hay sao ấy… 😦 (

    • Tiểu ninh
    • Tháng Bảy 31st, 2010

    dễ thương ko chịu được, bạn papa ế … lại dùng nước mắt dụ con cái hết chịu nổi …

    • =))

      Chương thứ hai bạn pp không dùng nước mắt dụ con được nữa đâu cậu ạ. * bò bò*

      Nói chung là, người ” yêu thương” bạn ấy nhất, là bạn Tịch Nguyện.Cũng là người cảm thông, chăm sóc cho bạn pp nhất. ( ngốc như nhau).

      Tiếp theo, người khá lo lắng cho pp thứ hai là anh Tịch Thiên :”>.

      Còn bạn Tịch Viêm thì không hề thương cha nó, chỉ yêu thôi. Nên bợn pp khốn khổ khốn nạn vì thằng con kiêm người yêu này đây. * lăn lăn * :”3

      • Tiểu Ninh
      • Tháng Tám 1st, 2010

      Mau mau ra chương mới, ta mới cái chương đầu đã bấn rồi đó a…

      • Hêhee… sao k có được : ))

        Phải nhìn anh Dạ Bạch X thế nào để mà có con mới há hốc mồm ấy chứ~ Chính xác là X với 1 vật thể … đó : ))

  3. Hài đấy chứ.
    Chỉ là chưa bò ra ôm bụng mà lăn thôi.
    Bạn Tịnh Viêm oai khiếp
    Cái đoạn đầu ý, “Chính là nhà của ta”, đổi thành “Nơi đây là nhà của ta” đi. Tuy không sát nghĩa, nhưng nghe thuận à.

    • Tớ nghĩ “chính là nhà của ta” đúng hơn :”>

      Cảm ơn cậu :”>

  4. Bạn ơi, cố gắng lên nhé. Bạn dịch hay lắm.
    Ủng hộ bạn cả hai tay

    • luxubuxuxu
    • Tháng Tám 5th, 2010

    truyện này vui mà tuyệt quá a
    Thanks Nhã Nhã nhìu lắm!

  5. [Tiểu Anh]

    *lăn lăn*

    Cái bộ này đọc dễ thương nhaz ~

    Ráng lên nàng nhé, ta là ta yêu nàng lắm ih *đè ra hôn*

  1. No trackbacks yet.

Bình luận về bài viết này